Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bé thỏ trắng nhà thầy giáo Lục


Phan_4

Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu, vươn cổ ghé vào tai anh, thần bí nói: “Em học trộm! Trốn trong túi áo của người ta, họ không phát hiện ra! Hì hì…”

Lục Miễn bị hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ thở vào tai khiến lồng ngực chấn động, nghe lời cậu nói lại chua xót trong lòng, vỗ nhè nhẹ mái tóc cậu, cười cười: “Vậy em có trốn khỏi nhà anh không?”

“Sẽ không!” Tiểu Bạch cầm di động một lần nữa ôm lấy cổ anh.

Lục Miễn nghĩ nghĩ túm cái tay trên cổ mình ra, nhắm mắt lại dừng động tác của mình: “Vì sao?”

“Em thích Miễn Miễn!”

Lục Miễn nhịn không được cười rộ lên: “Em có biết thích là gì không?”

“Biết a!”

Lục Miễn nhìn cậu: “Là gì?”

Tiểu Bạch lắc đầu cười với anh: “Em không biết nói, nhưng vẫn biết.”

Lục Miễn gõ nhẹ gáy cậu: “Đứa ngốc!”

Tiểu Bạch tựa vào hõm vai anh nghịch di động thêm một lúc, dần dần cảm giác mệt rã rời, đầu trượt dần xuống, thiếu chút nữa ngả vào đùi anh.

Lục Miễn đang đọc sách, đột nhiên bị đập một cái, muốn cười lại cố nhịn xuống, lấy di động ra nhẹ nhàng bế cậu lên giường kéo chăn đắp lên, đang chuẩn bị quay đầu đọc sách, ánh mắt chợt ngưng lại.

Mái tóc đen dài cuar Tiểu Bạch có thể thấy bằng mắt thường nhanh chóng dài ra, từng tấc từng tấc một mở rộng trên gối đầu, không bao lâu sau thành suối chảy dài, như nước mực đen lan rộng ra.

Tròng mắt Lục Miễn trừng thẳng tắp, không nháy mắt chút nào, cũng không biết nên thấy kinh khủng hay kinh diễm, có cảm giác nằm mộng, cho đến khi tóc hoàn toàn ngừng dài ra, sửng sốt nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh lại.

9: Miễn Miễn có vẻ rơi vào lưới mất rồi?

Lục Miễn trừng mắt nhìn mái tóc đen dài trên giường, cực kỳ gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Đúng vậy! Tiểu Bạch là yêu quái! Đúng vậy! Trên người yêu quái có xảy ra chuyện kỳ quái gì đó đều rất bình thường! Ừ, cho nên, không có gì đáng ngạc nhiên!

Lục Miễn nhanh chóng an ủi mình một chút, tiếp đó lại cảm thấy phản ứng của mình có chút ngu ngốc, vội vàng bình tĩnh thần kinh, cúi đầu cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện Tiểu Bạch ngủ khò khè, ngon lành vô cùng, nhất thời cảm thấy khóc cũng không khóc nổi, cười cũng cười không ra tiếng.

“Tiểu Bạch?” Lục Miễn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tiểu Bạch không hề hay biết gì.

Lục Miễn không đành lòng đánh thức cậu, quyết định sáng sớm mai hỏi lại cậu, vì thế vẻ mặt bình tĩnh xoay người tiếp tục đọc sách.

Thầy giáo Lục không chút sợ hãi tự nói với mình phải bình tĩnh! Thầy Lục đọc sách hơn nửa tiếng vẫn chưa thể lật nổi sang trang, vô cùng chấp nhất cường điệu với chính mình phải bình tĩnh! Thầy Lục trừng mắt càng lúc càng lâu, còn đang phân trần mình đang rất bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh…

Bình tĩnh em gái nó! Loại chuyện như thế này người bình thường ai còn có thể ngủ được?!

Thầy Lục vứt quyển sách trong tay sang một bên, căm giận xoay người, động tác trên tay lại thâng không biết quỷ không hay nhẹ hơn rất nhiều: “Tiểu Bạch, tỉnh tỉnh.”

Bởi vì động tác của thầy Lục rất nhẹ, Tiểu Bạch há há miệng, mãi vẫn không có động tĩnh nào đã dậy.

Lục Miễn thở dài, trực tiếp vươn tay bế cậu lên, thấy mái tóc dài sau đầu cậu như thác nước chảy xuống giường, nhìn lần nữa mắt cũng thành đường thẳng tắp, nhịn không được đưa tay ra sờ sờ, cảm thấy xúc cảm vô cùng tốt đẹp, cảm giác hoàn toàn khác so với lúc sờ tóc ngắn kia.

“Tiểu Bạch?” Lục Miễn ôm cậu lay lay hai cái, một bên thầm mắng, mình rốt cuộc có bao nhiêu vô nhân tính a, ngủ cũng không để cho người ta ngủ yên thân.

“Ưm?” Tiểu Bạch mơ mơ màng màng lên tiếng, ánh mắt cũng không mở, lại bị lung lay hai cái, lúc này mới chậm rãi khôi phục ý thức.

“Tiểu Bạch, tóc của em làm sao vậy?” Lục Miễn thấy cậu còn chưa tỉnh hẳn, cực kỳ tàn nhẫn vỗ nhẹ lên má cậu hai cái, lại bắt đầu nhộn nhạo rung rinh trong lòng.

Tiểu Bạch dường như không nghe được chút gì, há há miệng mới đưa tầm mắt chuyển đến mặt anh, một giây sau liền vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm gọi: “Miễn Miễn!”

“Tóc em…” Lục Miễn đang muốn hỏi lại lần nữa, tay chạm vào, nhất thời kinh tủng, “Tại sao lại ngắn?!”

“A? Cái gì?” Tiểu Bạch mê man nhìn anh.

Lục Miễn nhíu nhíu đuôi mày, nghi hoặc nhìn cậu: “Tiểu Bạch, sao tóc của em vừa dài ra lát sau lại ngắn rồi? Sao lại thế này?”

Tiểu Bạch đưa tay sờ sờ đầu mình: “Em cũng không biết a…”

“…” Tổ tông, có cái gì là em biết chứ hả?! Lục Miễn lại đau đầu, dở khóc dở cười nhéo nhéo quai hàm cậu, “Sao cái này em cũng không biết? Chẳng phải nó lớn lên trên đầu em sao?”

Tiểu Bạch bị anh nắm lấy thuận thế nhe răng cười ngây ngô: “Em cũng không biết, trước kia đều rất dài a…”

“Vậy khi nào nó ngắn lại?”

“Ở nhà Miễn Miễn.”

Lục Miễn cho rằng chính mình nghe nhầm: “Cái gì?”

Tiểu Bạch vui tươi hớn hở híp mắt: “Ở nhà Miễn Miễn!”

“…” Lục Miễn nghe xong đầu óc quấn chặt thành tương hồ, đại não tiểu não dường như chạy nhầm chỗ, cuối cùng quyết định không hỏi nữa, xoa xoa đầu cậu, “Không biết thì không biết, thế như vậy em có chỗ nào không khỏe không?”

Tiểu Bạch cười hì hì lắc đầu.

“Ai, không sao thì tốt rồi.” Lục Miễn nhịn không được lại vươn tay nhéo nhéo mặt cậu, “Mau ngủ đi.”

“Vâng!” Tiểu Bạch ngáp một cái, nằm xuống kéo chăn, chưa đến một phút đã ngủ say.

Lục Miễn còn chưa kịp than tốc độ ngủ như thần, chỉ thấy gối đầu của cậu lại một lần nữa bị nhiễm đen bởi suối tóc dài, không khỏi líu lưỡi sợ than.

Rõ ràng là liên quan đến vấn đề ngủ chứ? Cái gì Miễn Miễn Miễn Miễn…

Hôm nay thật đúng là chịu tội, cả tim phổi cũng yếu ớt đi! Ai…

Thầy Lục một bên thở dài một bên chống trán thưởng thức tướng ngủ của Tiểu Bạch, lại duỗi tay vuốt ve mái tóc thật dài của cậu một lúc, tự dưng có cảm giác “mình xuyên qua thì phải”, cuối cùng nhịn không được, vươn tay nhéo nhéo mặt cậu thật nhẹ, lúc này mới cảm thấy mĩ mãn tiếp tục ngồi đọc sách.

Ngày hôm sau, Lục Miễn xác định mình tỉnh ngủ, có nghĩa là không hoa mắt ù tai, ánh mắt cũng không có gỉ, mà Tiểu Bạch, quả thực là một người sống sờ sờ ra đấy đứng ở trước mặt mình, lúc này mới chân chính tin tưởng tất cả không phải là mơ.

Quả thực nuôi phải một con thỏ yêu a… Chậc…

Lúc Lục Miễn rời nhà, Tiểu Bạch đứng ở đó vẻ mặt lưu luyến không rời nhìn anh, cảm giác trái tim già cỗi cũng bị ném vào nồi nấu tan. Một người đứng ở đó sớm đưa tiễn muộn đón về, thấy thế nào cũng giống nhà có vợ ngoan, làm sao giống một con thỏ nhỏ có thể nắm trong lòng bàn tay chứ?

Lục Miễn đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Giữa trưa anh về nấu cơm, ngoan ngoãn ngốc trong nhà, chán thì xem tivi, không được đi theo biết không?”

Hai mắt tròn của Tiểu Bạch chuyển quanh một vòng, vô cùng sảng khoái gật đầu: “Em biết!”

Lục Miễn cong cong miệng: “Đang ngầm nghĩ gì thế? Không được phép đi theo. Nếu anh phát hiện ra, về sau không mua bánh ngọt cho em nữa!”

Tiểu Bạch lập tức héo hon, chớp chớp mắt đáng thương vô cùng gật gật đầu.

Lục Miễn cười xoa bóp mũi cậu: “Nhịn thêm hai ngày, chờ cuối tần anh đưa em ra ngoài chơi.”

“Tốt quá!” Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, nhanh chóng nhào lên người anh cọ cọ.

“Ai ai đừng kéo, anh còn phải đi dạy.” Thầy giáo Lục bình tĩnh nay luống cuống tay chân, chờ Tiểu Bạch ngoan ngoãn rút “ móng vuốt” về, cuối cùng cũng thở phào một hơi, “Buổi tối dạy em dùng máy tính, chờ em học xong không lo không có thứ nghịch.”

Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật đầu.

Lục Miễn lúc dạy cậu dùng di động đã cảm thấy cậu thông minh, sau lại dạy cậu dùng máy tính, nhất thời chấn động. Người này đầu óc lanh lẹ, trí nhớ còn tốt vô cùng, học tốc độ nhanh như gió, tuyệt đối có thể đem so với tốc độ ngủ say ngay lập tức của cậu.

Lục Miễn chỉ khi nào rảnh rang mới dạy cậu, còn những thời điểm khác đều đến thư viện mượn sách cho cậu đọc, một quyển lại một quyển nhanh chóng siêu tốc.

Kết quả…

“Miễn Miễn, tốc độ đánh chữ của anh chậm hơn nha!” Tiểu Bạch híp mắt lau ngón tay trở về chỗ ngồi gặm đùi gà rán. Đúng vậy! Con thỏ ăn gà! Chuyện này vẫn phải có!

“…” Làm sao chậm? Làm sao chậm!

Thầy Lục vốn đã quen dùng tốc độ gà ghép vần đánh chữ vô cùng khốn khổ xoa xoa mi tâm giữ trán: “Ngoan, đừng kích thích anh.”

“Miễn Miễn, sao anh không dùng năm ngón a?” Tiểu Bạch lại đổi ngón tay gõ gõ.

“…” Lục Miễn vừa bực mình vừa buồn cười, một tay túm cậu ôm chầm, nhìn hai con mắt cong cong như rằm trong trẻo của cậu, dừng một chút, lại buông tay ra. Ai…

Tiểu Bạch chạy đi rửa tay, lại chạy vào nhảy lên giường nghịch di động chơi trò chơi: “Miễn Miễn, hôm nay em có lập nick trên chim cánh cụt, ngày mai có thể nói chuyện phiếm với anh rồi!”

“Ừ.” Lục Miễn cười cười, vươn tay ra xoa xoa cái đầu xù vểnh của cậu.

Tiểu Bạch hì hì cười vui vẻ được một chốc, di động trong tay đột nhiên vang lên.

Cậu đang chơi trò chơi, không nghĩ đến liền đè nút nghe, miệng ồn ào đưa di động ra: “Miễn Miễn, điện thoại kêu!”

Lục Miễn đón lấy: “Alo?”

Đầu bên kia sửng sốt trong chốc lát mới vang lên tiếng nói: “Miễn Miễn, vừa nãy là ai đang nói chuyện vậy?”

“Mẹ?” Lục Miễn tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, cười cười: “Học trò của con, tới đây hỏi chút vấn đề.”

Tiểu Bạch ngẩng đầu trừng lớn mắt: “Em không…”

Lục Miễn nghẹn cười nhanh chóng che miệng cậu, nghe mẹ mình ở đầu bên kia bắt đầu lải nhải: “Miễn Miễn a, sao con lại như thế? Trẻ con bây giờ không dễ quản, là thầy giáo không thể chiều chuộng chúng nó quá. Cả ngày hỗn hào không biết trên dưới, sao con có thể tạo uy tín a? Trước đây đã nói với con rồi còn gì, rồi lại còn… rồi nữa…”

Con không phải học trò của Miễn Miễn! Con là thỏ trắng nhỏ nhà Miễn Miễn! Tiểu Bạch khó chịu trong lòng, một hơi cắn ngón tay thầy Lục.

Lục Miễn nhất thời tim nhảy sai một nhịp, hơi xoay người mới rút tay ra, điều chỉnh nhịp hô hấp, cười rộ với điện thoại: “Mẹ, mẹ gọi điện là để dạy con làm thầy giáo như thế nào sao?”

“A! Đương nhiên không phải!” Mẹ ở đầu bên kia cũng cười rộ lên: “Miễn Miễn, mẹ hỏi con, Tiểu Trần hôm trước con thấy thế nào? Đứa bé kia cũng khá thích con, sao giờ con vẫn chưa nói gì với bố mẹ a?”

“Ai u!” Lục Miễn vỗ trán, anh đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu đến chín tầng mây, giờ nghe mẹ nói mới nhớ ra, “Con cũng quên mất nói cho bố mẹ, Tiểu Trần kia người cũng tốt, nhưng con không có cảm giác, vẫn nên thôi đi.”

“Ai? Sao lại thôi là thôi thế nào? Con lại vờ ngớ ngẩn với bà già này để lừa đảo đấy à? Nào có người nào vừa thấy mặt đã có cảm giác, mẹ xem đứa bé này cũng tốt, sao lại không có cảm giác.”

“Mẹ, chuyện này không được. Không có cảm giác ở bên thấy không tự nhiên, mẹ đừng làm khó con trai mẹ.”

Đầu bên kia im lặng nửa ngày, đột nhiên thở dài: “Mẹ anh cũng không được tự nhiên đây này, anh cho rằng chúng tôi khai sáng tiến bộ lắm à? Còn không phải vì lo cho cái thằng mất nết nhà anh!”

Lục Miễn nghe đầu dây bên kia khóc nức nở, lập tức sợ luống cuống: “Mẹ đừng khóc a, con không chọc giận mẹ, con nhất định tìm một người về cho mẹ, được không?”

Không biết mẹ bên kia có nghe được lời của anh hay không, vẫn còn hít hít mũi, nức nở nói: “Bố mẹ tuổi lớn rồi, nói không chừng ngày nào đó mất. Thân thể con có phải làm bằng sắt đâu, nhỡ có ngày không khỏe, không nói uống nước uống thuốc, một người ở bên an ủi cũng không có… Con như thế, chúng ta làm sao có thể yên tâm…”

Lục Miễn nghe xong trong lòng cũng thấy ảo não, vội vàng an ủi: “Mẹ! Mẹ nghĩ xa như thế để làm gì? Yên tâm đi mẹ, con của mẹ cũng không phải không ai thương. Hôm nào đó nhất định mang người về cho bố mẹ xem mắt!”

“Hôm nào hôm nào, cứ sửa ngày bao giờ a? Cái đồ mất nết này!” Mắng một hồi, giận giữ tích tụ trong lòng cũng tan không ít, “Vậy con nói thử xem xem, con thích dạng nào? Bố mẹ lại đi tìm thử.”

Lục Miễn bó tay: “Ai… Thật không nên quan tâm như thế…”

Bà mẹ bám riết không tha: “Nói thật đi con, con thích cái dạng gì?”

Lục Miễn theo bản năng liếc nhìn Tiểu Bạch, thấy cậu trợn to mắt nhìn mình, vươn tay nhéo nhéo quai hàm, nhịn không được cười rộ lên, tiếng nói cũng dịu dàng thêm mấy phần: “Đáng yêu một chút, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn nghe lời.”

Tiểu Bạch thấy anh mỉm cười nhìn mình, vô thức nhếch miệng cười cong ánh mắt.

Lục Miễn thấy ngực căng lên, nhanh chóng quay đầu chuyển tầm mắt đến màn hình vi tính, nhìn chằm chằm cái bình ngọc được một lúc lại phải nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế dựa.

Đầu bên kia bà mẹ thấy không thể hiểu nổi: “Điều kiện của con cũng không cao a, có thể nắm cả bó to, có phải hay không còn phải điều kiện khác nữa? Con nói hết xem nào?”

Lục Miễn nở nụ cười: “Còn điều kiện gì nữa đâu ạ, phải xem cảm giác thế nào.”

“Ai… Rồi rồi rồi rồi…” Bà mẹ thấy chẳng còn cách nào nữa, “Lần tới theo điều kiện của con tìm thử xem, mà con đừng để mẹ mất lòng tin, cảm giác phải ở chung mới có được. Biết không?”

Lục Miễn nghĩ không muốn họ thêm khó chịu trong lòng, im lặng một lúc cúi đầu đáp: “Vâng.”

10: Tiểu Bạch hiền thục muốn kiếm tiền.

Tiểu Bạch thấy Lục Miễn cúp điện thoại, vội vàng nhảy xuống giường đến trước mặt anh, mím mím miệng lên án: “Anh nói dối! Em không phải học trò của Miễn Miễn!”

Trong đôi mắt trợn tròn của Tiểu Bạch đầy sự uất ức muốn khóc cùng phẫn nộ, tuy rằng không biểu đạt hết những tình cảm ý tứ, trong lòng lại thầm lên tiếng giận. Miễn Miễn có nhiều học trò như thế, thỏ trắng nhỏ chỉ có một, độc nhất không có hai! Miễn Miễn sẽ nấu cơm mua quần áo cho thỏ trắng nhỏ, nhưng sẽ không nấu cơm mua quần áo cho học sinh.

Tiểu Bạch còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng trong tiềm thức, ý chiếm hữu đã bắt đầu giương nanh múa vuốt.

Lục Miễn thấy cậu như vậy cảm thấy buồn cười vô cùng, đứng lên vuốt ve “lông” trên đầu, cố ý đùa cậu: “Sao em lại không phải học trò của anh hửm? Anh dạy em dùng di động dùng máy tính dạy em nấu cơm giặt giũ quần áo, dạy còn nhiều hơn so với người khác, chẳng lẽ không phải thầy giáo hửm?”

Hai mắt màu trà của Tiểu Bạch mau đỏ rực, giống như con thỏ nhỏ nóng nảy, ôm cổ anh loạn cọ lên: “Em không phải em không phải! Em là thỏ trắng nhỏ nhà Miễn Miễn!”

Lục Miễn không khiêng nổi tư thế này của cậu, đầu óc oanh một tiếng vươn tay ôm lấy cậu, hung hăng hôn một cái vào gáy, giọng khàn khàn: “Ừ ừ em đúng, em không phải học trò của anh, là thỏ trắng nhà anh.”

A u mình chết! Lục Miễn thấy mình buồn nôn phải run lên.

Tiểu Bạch được anh hôn một cái, lập tức vui vẻ, cái mũi hồng hồng nổi bọt bóng nước hì hì nở nụ cười.

Lục Miễn dở khóc dở cười, vươn tay lên bàn lấy giấy lau lau cho cậu, thấp giọng nói: “Chẳng phải anh đã nói sao, không thể nói cho người khác biết em là thỏ.”

Tiểu Bạch không đồng ý không buông: “Nhưng không thể nói em là học trò của anh!”

“Nhưng vẫn phải nói dối a, không nói em là học trò, lại không thể nói em là con thỏ, có người hỏi phải nói thế nào?”

Tiểu Bạch khụt khịt mũi: “Vậy nói em là em trai của anh!”

Lục Miễn nhịn không được bật cười: “Nói thế với nói là học trò có gì khác nhau? Chẳng phải đều là nói dối sao?”

“Đương nhiên không giống!” Lông mày Tiểu Bạch hận không thể bay lên, “Miễn Miễn không có em trai, ai cũng không thể đoạt với em!”

Lục Miễn sửng sốt, thở gấp, nhìn cậu thật lâu đột nhiên cười rộ lên: “Em thật ngốc! Người vừa gọi điện là mẹ anh, nếu anh nói anh còn có em trai nào chẳng phải dọa mẹ người già ngất chết!”

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ đảo tròng mắt: “A… Cũng đúng…”

Lại nói đến chuyện từ khi Tiểu Bạch học cách dùng máy tính, mỗi ngày Lục Miễn đi dạy thì cậu ở nhà lên mạng, dùng QQ không có việc gì thì đi quấy rầy Miễn Miễn nhà mình, cả ngày vui tươi hớn hở, đến lúc Lục Miễn mau tan tầm thì đi siêu thị mua đồ ăn, muốn hiền thục bao nhiêu liền hiền thục bấy nhiêu.

Trước kia Tiểu Bạch chưa bao giờ dạo siêu thị, từ khi đi theo Lục Miễn vài lần thì quen, giờ đừng nói siêu thị, ngay cả chợ cũng có thể đi một mình, còn chưa đòi chém giá, mấy bác gái thím mợ vừa thấy cậu đáng yêu, rầm rầm chạy tới nhét thêm đồ vào túi cậu.

Lục Miễn vốn muốn đưa cậu chi phiếu để dùng, nhưng lại nghĩ khi quẹt thẻ lại phải dùng tên ký tên, cậu ngay cả giấy căn cước cũng không, là một người không chính gốc không hộ khẩu, đương nhiên không thể dùng thẻ, đành phải đặt tiền mặt định kỳ trong nhà.

Sự thật chứng minh, Tiểu Bạch là một đứa nhỏ vô cùng tốt đẹp thuần lương, chưa bao giờ tiêu tiền loạn, ngày nào đó tham ăn muốn mua, đều dùng QQ hỏi Miễn Miễn trước, có điều chuyện này cũng ít gặp, bởi trong nhà luôn luôn có trữ hàng, vô cùng vô cùng nhiều, đó là thức ăn Lục Miễn mua riêng cho bé ham ăn nhà mình.

Tục ngữ nói đúng, trong nhà địa chủ luôn dư thừa lương thực a! Tiểu Bạch sờ gói to này, sờ hòm bên kia, tự dưng thấy mình là một địa chủ nhỏ.

Lục Miễn tan tầm về nhà, vừa mở cửa đã thấy Tiểu Bạch ở phòng bếp lách cách lách cách chạy đến, ào một cái nhào lên cổ anh: “Miễn Miễn, anh đã về rồi!”

Lục Miễn đã dọn ra khỏi nhà ở riêng nhiều năm, chưa từng sống như thế này, biết có người ở trong nhà chờ đợi, hết ca là vội về nhà, giống như đằng sau mông có thứ gì rượt đuổi. Trong nháy mắt ấy vừa rung động vừa cảm động, cảm thấy Tiểu Bạch chính là thiên sứ nhỏ rơi xuống, không thể vạch ra tật xấu nào, hận không thể xoa nắn cậu nhét vào ngực ăn vào bụng.

Lục Miễn vươn tay ôm lấy cậu, môi khẽ ấn lên gáy cậu: “Ngày mai cuối tuần, em muốn đi đâu chơi?”

“Cơm nước xong rồi nói sau.” Tiểu Bạch cười hì hì, kích động túm lấy anh: “Mau tới mau tới! Hôm nay em học được cách làm chân gà vui vẻ!”

“Từ từ!” Lục Miễn giữ chặt lấy cậu.

“A?” Tiểu Bạch quay đầu khó hiểu nhìn anh.

Lục Miễn mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, đột nhiên vươn tay một lần nữa túm cậu vào lồng ngực mình ôm thật chặt, cúi đầu thấp giọng nói: “Để anh ôm một cái.”

Tiểu Bạch lập tức cười rạng rỡ: “Ưm!”

Lục Miễn nhẹ nhàng hôn một cái bên má cậu, tiếng nói trầm trầm: “Tiểu Bạch, anh thích em.” Nói xong không nhịn được lại hôn một cái, nhìn đôi môi hồng ướt kia, thở sâu vươn tay ấn đầu cậu vào ngực mình.

Tiểu Bạch giãy đầu ra, ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt sáng trong vô cùng, cong cong như ánh trăng: “Em cũng thích Miễn Miễn!”

Lục Miễn cười cười: “Tiểu Bạch, em có đồng ý hay không về sau vẫn luôn ở bên anh?”

“Đồng ý a!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm, “Chẳng phải em vẫn luôn ở bên Miễn Miễn đó thôi?”

Lục Miễn nâng mặt câu xoa xoa nhéo nhéo: “Em có biết anh nói có ý gì không?”

“Biết!” Tiểu Bạch gật đầu, “Em thích Miễn Miễn, nên sẽ không đi đâu!”

Lục Miễn hôn một cái lên gáy cậu, cười rộ lên: “Biết cái khỉ!” Thấy Tiểu Bạch vẻ mặt không chịu muốn phản bác, vội vàng xoay cậu sang bên, “Mang anh đi nếm thử món chân gà vui vẻ của em xem nào.”

Tiểu Bạch lập tức quăng đoạn đối thoại vừa rồi lên chín tầng mây, hưng phấn nhảy lên: “Dạ!”

Ăn cơm xong khi Lục Miễn rửa chén, Tiểu Bạch từ đằng sau ôm lấy thắt lưng anh, cười hì hì nói: “Miễn Miễn, em muốn ngày mai đi ra ngoài kiếm tiền!”

Lục Miễn sửng sốt, quay đầu nhìn cậu: “Ngày mai?”

“Vâng!” Tiểu Bạch gật gật đầu, “Siêu thị bên cạnh quảng cáo muốn tìm người tiếp thị bán hàng, em muốn thử xem.”

Lục Miễn cười rộ lên: “Sao đột nhiên muốn đi kiếm tiền? Bán hàng rất vất vả.”

“Em không sợ! Hơn nữa chỉ ba ngày thôi!”

Lục Miễn do dự. Anh vẫn luôn không để Tiểu Bạch quanh quẩn nuôi trong nhà, nhưng dù sao làm công cũng khác với việc đi ra ngoài mua đồ, tóm lại không thể yên tâm.

Tiểu Bạch thấy anh dường như không muốn, lập tức khẩn trương, biết Miễn Miễn nhà mình không thể địch được nhất là khi mình làm nũng, vội vàng ôm chặt lấy anh hết xoay lại cọ: “Để em đi thôi! Miễn Miễn kiếm tiền, em cũng muốn kiếm tiền! Miễn Miễn để xem đi thôi!”

Lục Miễn bị cậu nắm xoay quần áo cũng mau xoắn thành bánh chèo, cuối cùng cũng không đỡ được, buông bát nghiêng người nhéo cậu một cái: “Được được được, em đi cho em đi.”

Tiểu Bạch rất chi là đắc ý: “Miễn Miễn anh thật tốt!”

Lục Miễn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Xem có hai ngày là cuối tuần anh mới đồng ý em đấy, vừa lúc anh ở nhà, lúc đầu để anh đi cùng với em mới được. À đúng rồi, bọn họ có cần xem giấy căn cước hay không?”

“Không cần xem! Em vẫn luôn mua đồ bên kia, họ đều quen em, còn chủ động hỏi em có muốn đi hay không cơ!”

“Chủ động hỏi em?” Lục Miễn nghi ngờ, sợ có người bụng dạ khó lường ẵm mất bé thỏ trắng đơn thuần nhà mình.

“Đương nhiên!” Tiểu Bạch tự hào vô cùng nói.

Lục Miễn cười cười: “Được, để mai anh đưa em đi.”

11: Tiểu Bạch ngốc nghếch.

Ngày hôm sau, Lục Miễn quả nhiên cùng Tiểu Bạch đến siêu thị, nói nghe hay chút là đưa đón công tác, trên thực tế trong lòng căng thẳng, tính cảnh giác tăng vọt xưa nay chưa từng có.

Người phụ trách công tác tiếp thị bên kia vừa thấy họ đến liền miệng cười mở rộng, nghe nói Tiểu Bạch muốn nhận lời mời làm tiếp thị viên, miệng không thể ngậm lại được, thấy Lục Miễn vừa tiến lên phía trước liền ngó từ trên xuống dưới liên tục, hiển nhiên là bộ dáng bảo vệ nghé con, vội vàng giải thích: “Thầy Lục yên tâm, chúng tôi nhất định bảo vệ em trai cậu thật tốt, đến lúc đó làm tốt còn được trích phần trăm. Em trai anh rất được người yêu mến, tiếp thị viên người gặp người thích thực sự khó tìm a!”

Lục Miễn cũng nhớ tới người này, coi như người quen, biết anh ta quả thực là nhân viên tiếp thị của siêu thị, cũng buông nửa lòng đề phòng, nhưng vừa nghe anh ta khen Tiểu Bạch, nhất thời dấm chua đổ ngang: người gặp người thích! Người gặp người thích em gái nhà anh! Hừ!

Người nọ lấy ra giấy tờ để Tiểu Bạch điền vào, Lục Miễn liếc một cái, thấy trên giấy không có dòng cần đề ghi giấy căn cước, cảm thấy vui mừng.

Tiểu Bạch tuy biết chữ, nhưng rất ít có cơ hội luyện chữ, viết xiên xiên vẹo vẹo, giáo viên tiểu học mà thấy chắc chắn khóc, lại càng không nói giáo viên đại học như Lục Miễn. Anh chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Bạch viết chữ, lại càng không bao giờ tỏ ra tò mò rõ ràng, đành phải giả bộ bình tĩnh ra vẻ phụ huynh đứng bên giám sát.

Vừa thấy dòng tên họ tùy tiện ghi hai chữ “Tiểu Bạch”, Lục Miễn thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng tiên bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Đừng viết tên thân mật, viết tên thật.”

Tiểu Bạch quay đầu nhìn anh, mặt mày đôi mắt đầy vẻ hoang mang.

“Tiểu Bạch.” Lục Miễn vừa nói vừa ở một bên viết cho cậu xem.

Tiểu Bạch vẻ mặt không hài lòng.

Lục Miễn lại viết thêm chữ: “Vậy từ Tiêu.”

Tiểu Bạch khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu gạch thẳng chữ “Tiểu”, ở bên cạnh viết một chữ xấu vô cùng “Lục”, miệng còn lẩm bẩm: “Rõ ràng đã nói rằng làm em trai của anh, giờ lại còn không muốn, hừ!”

Lục Miễn cười nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: “Ngốc! Không họ Lục còn có thể là em họ chứ! Nói chung em họ càng đáng tin, trừ người biết ra, không ai dám nghi ngờ.”

Tiểu Bạch quay đầu trừng anh: “Miễn Miễn có em họ khác không?”

Lục Miễn thừa dịp bên cạnh không có ai, miệng dán tới hôn một cái lên thái dương cậu, cười nhẹ nói: “Không có, chỉ có mỗi em!”

“Ưm!” Tiểu Bạch lập tức vui vẻ, ánh mắt cong thành vầng trăng, cúi đầu lại gạch chứ “Lục”, bên cạnh viết một chữ “Tiếu”. Không viết chữ “Tiêu” kia, ý Tiểu Bạch rất giản đơn, chữ kia quá nhiều nét!

Lục Miễn nhìn dòng tên họ gạch rối tung rối mù, thiếu chút khóc ra tiếng, cầm chén nước duy nhất bên cạnh hắt nước lên, đè Tiểu Bạch sắp bùng nổ xuống, thở dài với cậu một cái, gọi người bên trong: “Anh Hồ, tờ này bị ướt, có thể lấy thêm tờ nữa được không?”

“Được! Chờ chút!” Bên trong trả lời, một lúc sau đi ra đưa tờ mới, thuận tay lấy tờ giấy bị ướt nước kia vò thành cục ném vào thùng rác, lại một lần nữa rót chén nước đưa tới.

Tiểu Bạch một lần nữa bắt tay vào viết, viết xong chữ “Tiếu Bạch”, ngòi bút đưa tới dòng ghi chữ tuổi tác liền dừng lại, đảo mi mắt đưa tay ra đếm đếm.

Lục Miễn nhìn cậu: “Sao vậy?”

“Ưm… Đếm không xong…” Tiểu Bạch lắc lư đầu, vùi đầu viết xong “60”.

Thầy Lục, kinh! Tủng! !

“Từ từ!” Lục Miễn nhanh chóng dựa vào vai cậu, chỉ chỉ con số quái thai kia, tiếng nói thiếu chút nữa thành thét chói tai: “Thật sao? !”

Tiểu Bạch cười hì hì lắc đầu.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .